Khốc Trúc Sinh Duẩn

đăng 00:22 12 thg 6, 2013 bởi Lỗ Bình Sơn   [ đã cập nhật 01:53 26 thg 3, 2014 ]

哭竹生筍

Khốc Trúc Sinh Duẩn

孟宗,字恭武,

少孤。母老,病篤,

多月思煮羹食。

無計可得,

乃往竹林中,

抱竹而泣。孝感天地,

臾,地裂,出筍數莖,

持。作羹奉母。

畢,疾愈。

有詩為頌,詩曰

    滴朔寒,

    蕭蕭竹數竿;

    臾冬出,

    天意平安。

Tam quốc Mạnh Tông, tự cung vũ,

thiểu cô. Mẫu lão bệnh đốc,

đa nguyệt tư duẩn chử canh thực.

Tông vô kế khả đắc,

nãi vãng trúc lâm trung,

bão trúc nhi khấp.Hiếu cảm thiên địa,

tu du, địa liệt, xuất duẩn sổ hành,

quy trì. Tác canh phụng mẫu.

Thực tất, tật dũ.

Hữu thi vi tụng, thi viết:

            Lệ tích sóc phong hàn,

            Tiêu tiêu trúc sổ can;

            Tu du đông duẩn xuất,

            Thiên ý báo bình an.



DỊCH XUÔI

Khóc Tới Khi Trúc Mộc Măng

    Thời Tam Quốc có người tên là Mạn Tông, tự Cung Vũ sớm mồ côi cha.

    Đến lúc mẹ già, bà bị bệnh nặng, nhiều tháng thèm ăn canh măng, Tông không biết phải làm cách nào để có măng nấu canh cho mẹ (vì bấy giờ là mùa đông) Ông bèn đi vào rừng trúc rồi ôm gốc trúc mà khốc. 

    Lòng hiếu đã cảm động trời đất, bổng trong chốc lát mặt đất bị xé ra, nhiều măng trúc xuất hiện. Mạnh Tông vô cùng vui sướng, chặt lấy mang về nấu canh dâng lên mẹ. Ăn xong bà liền khỏi bệnh.

    Có thơ ca tụng, thơ rằng:

        Ngồi khóc trong gió bấc lạnh thổi,

        Lèo tèo chỉ có mấy gốc tre,

        Phút chốc măng mùa đông mọc lên,

        Ý trời khiến cho mẹ được khỏi bệnh

DỊCH THƠ

Mạnh Tông

Ngô Mạnh Tông phụ thân sớm khuất,
Thờ mẫu thân lòng thực khăng khăng.
Tuổi già trằn trọc, băn khoăn,
Khi đau nhớ bát canh măng những thèm.

Trời đông tuyết biết tìm đâu được
Chốn trúc lâm phải bước chân đi.
Một thân ngồi tựa gốc tre,
Ôm cây kêu khóc, nằn nì với cây.

Giữa bình địa phút giây bỗng nứt,
Mấy giò măng, mặt đất nổi lên,
Ðem về điều đặt bữa canh,
Ăn rồi bệnh mẹ lại lành như xưa.

Măng mùa lạnh bây giờ mới thấy,
Ðể về sau nhớ lấy cỏ cây.
Cho hay hiếu động cao dày,
Tình sâu cũng khiến cỏ cây cũng tình.

        Lý Văn Phức