扇枕溫衾 |
Phiến Chẩm Ôn Khâm |
漢黃香,年九歲, 失母,思慕惟切, 鄉人稱其孝。 香躬執勤苦, 一意事父。夏天暑熱, 為扇涼其枕席; 冬天寒冷, 以身暖其被褥。 太守劉護表而異之。 有詩為頌,詩曰 冬月溫衾暖, 炎天扇枕涼; 兒童知子職, 千古一黃香。 |
Hán Hoàng Hương, niên cửu tuế, thất mẫu, tư mộ duy thiết, hương nhân xưng kì hiếu. Hương cung chấp cần khổ, nhất ý sự phụ. Hạ thiên thử nhiệt, vi phiến lương kì chẩm tịch; Đông thiên hàn lãnh, dĩ thân noãn kì bị nhục. Thái thủ lưu hộ biểu nhi dị chi. Hữu thi vi tụng, thi viết: Đông nguyệt ôn khâm noãn, Viêm thiên phiến chẩm lương; Nhân đồng tri tử chức, Thiên cổ nhất Hoàng Hương. |
DỊCH XUÔI Quạt Gối Ấm Chăn Hoàng Hương là người sống ở đời Hán, lúc lên chín tuổi thì mẹ mất. Hương thương mến quyết luyến và gào khóc thảm thiết, người trong làng khen là đứa con có hiếu. Từ đó, Hương tự mình lo liệu trong ngoài, cần cù khổ cực và một lòng hầu hạ, phụng dưỡng cha không dám xao lãng. Mùa hạ trời nóng bức, Hương lấy quạt làm mát gói chăn, chiếu giường (rồi mới mời cha lên giuồng ngủ) Mùa đông khí trời lạnh lẽo, Hương nằm ủ vào chăn mền cho ấm rồi lo niệm giường, áo ngủ. Quan Thái Thú đứng đầu trọng quận là Lưu Hộ biết lòng hiếu của Hoàng Hương nên đã làm tờ biểu trình lên vua Hán. Có thơ ca tụng, thơ rằng: Mùa đông thì ủ cho ấm chăn, Mùa nực thì quạt cho mát gối. Trẻ thơ đã biết đạo làm con, Ngàn xưa chỉ có một Hoàng Hương. | DỊCH THƠ Hoàng Hương Ðời Ðông Hán, Hoàng Hương chín tuổi, Khuất bóng từ dòi dõi nhớ thương, Hạt châu khôn ráo hai hàng, Tiếng đồn vang dậy trong làng đều khen. Thờ nghiêm phụ cần chuyên, khuya sớm, Ðạo làm con chẳng dám chút khuây, Trời khi nắng hạ chầy chầy, Quạt trong màn gối, hơi bay mát rầm. Trời đông buổi sương đầm, tuyết thắm, Ấp hơi mình cho ấm chiếu chăn, Vì con, cha đưọc yên thân, Bốn mùa không biết có phần hạ, đông, Tiếng hiếu hạnh cảm lòng quận thú Biển nên treo chói đỏ vàng son, Cho hay tuổi trẻ mà khôn, Nghìn thu biết đạo làm con mấy người?
|