第一章 |
Đệ Nhất Chương |
開宗明義 |
Khai Tông Minh Nghĩa |
仲尼居,曾子侍。子曰: 先王有至德要道, 以順天下,民用和睦, 上下無怨,汝知之乎? 曾子避席,曰: 參不敏,何足以知之! 子曰:夫孝,德之本也, 教之所由生也。 復坐,吾語汝。 身體髮膚,受之父母, 不敢毀傷,孝之始也; 立身行道,揚名於后世, 以顯父母,孝之終也。 夫孝,始於事親, 中於事君,終於立身。 《大雅》云: 無念爾祖, 聿修厥德。 |
Trọng Ni cư , Tăng Tử thị. Tử viết: “Tiên vương hữu chí đức yếu đạo, dĩ thuận thiên hạ, dân dụng hòa mục, thượng hạ vô oán, nhữ tri chi hồ ?” Tăng Tử tị tịch, viết: “Sâm bất mẫn, hà túc dĩ tri chi!” Tử viết: “Phu hiếu, đức chi bổn dã, giáo chi sở do sinh dã. Phục tọa, ngô ngữ nhữ. Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dã; lập thân hành đạo, dương danh ư hậu thế, dĩ hiển phụ mẫu, hiếu chi chung dã. Phu hiếu, thủy ư sự thân, trung ư sự quân, chung ư lập thân. “Đại nhã” vân: Vô niệm nhĩ tổ, duật tu quyết đức. |